Mỗi lần đi ngang qua Giang Tân Thôn, nhìn thấy người ta đám cưới, em chợt thấy chạnh lòng, những hồi ức võ lâm rất lâu rồi lại ùa về. Chín năm gắn bó với Võ Lâm Truyền Kỳ với bao nhiêu vui buồn lẫn lộn. Vui khi săn được boss hay thắng lợi trong một trận đánh, hay đơn thuần là những lời nói vui đùa của đồng đội trên bang hội .
Buồn khi có người phải chia tay game vì một lí do nào đó, ngồi trước máy tính mà khoé mắt cay cay. Cứ như thế, từng năm tháng trôi qua, bạn hữu có người mới đến rồi lại có người cũ đi, nhưng em vẫn luôn sát cánh cũng bạn bè, có lẽ rằng do em tận tâm với game, tận tâm với nhân vật mình chơi hay vì cái tình với đồng đội chưa bỏ được và cũng vì em đợi một người .
Tương Giang một thời yêu dấu, một người mà em chờ đón bao lâu nay – Mr Lil’Knight, người mà em luôn gọi bằng cái tên ngộ nghĩnh Vịnh Mèo. Tình cờ gặp nhau trong một lần chạy toạ độ Tín Sứ, chỉ với những câu nói vu vơ mà mình trở thành bạn hữu với nhau. Hồi ức game Võ Lâm trong em là những lần cũng nhau ngắm cảnh ở Vũ Di Sơn, ngắm trăng nơi Hoa Sơn, là những lúc anh bảo vệ em khỏi bị bắt nạt khi giải đèn hoa đăng nơi đỉnh Thanh Thành .
Rồi một hôm anh chợt hỏi em : ” Có chấp thuận đồng ý làm bạn gái anh không ? “. Kẻ Bắc người Nam, mình chỉ trò chuyện qua điện thoại thông minh hay những dòng pm trong game, những lúc hẹn hò cũng là những lần mình cùng nhau bôn tẩu giang hồ. Anh đã dạy em nhiều thứ, từ cách pk ngũ độc như thế nào, đến cách trang bị vật phẩm cho nhân vật hay cách làm những trách nhiệm khó, những lúc như vậy làm em cảm thấy mọi thứ trở nên mê hoặc và ý nghĩa hơn .
Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua, đến một ngày anh nói rằng anh phải lên đường nhập ngũ, vậy là từ lúc đó, em có thêm một việc để làm là chăm nom cả nhân vật của anh. Những lần điện thoại thông minh ít dần, nhưng thay vào đó là những lá thư tay cứ đều đặn hàng tuần gửi từ Bắc Giang vào TP HCM và ngược lại. Ở đơn vị chức năng nhưng chiều nào anh cũng trèo tường ra tiệm net ngồi chơi game cùng em .
Mười tám tháng, không phải là khoảng chừng thời hạn dài, nhưng cũng không phải ngắn so với những người vừa quen nhau. Ngày anh xuất ngũ, em cứ nghĩ từ đây mọi thứ lại trở lại như xưa, mình lại cũng nhau hành tẩu giang hồ. Nhưng rồi một tuần, hai tuần, anh không còn trực tuyến nữa, số điện thoại thông minh cũng không liên lạc được, tìm đến địa chỉ nhà, anh cũng đã chuyển đi nơi khác .
Em chợt nhận ra ngoài những thứ đó thì em không còn biết gì về anh cả, em thấy mọi thứ trở nên hụt hẫng, mình lạc mất nhau rồi phải không anh?
Bốn năm trôi qua, sever Tương Giang giờ đây cũng không còn, những người bạn hữu xưa cũng không còn ai. Nhưng em vẫn đợi, vì chính ai kia đã nói với em rằng : ” trò chơi là ảo, nhưng tình cảm trong game là thật “. Giờ đây em đang phiêu bạt ở sever Thiên Tâm, nơi em tìm thấy niềm vui bên cạnh những đồng đội luôn sát cánh, bên em những lúc khó khăn vất vả. Là nơi em giải toả những căng thẳng mệt mỏi, mệt nhọc mà em gặp trong đời sống thường ngày. Và cũng là nơi em tìm thấy một người yêu thương em thật lòng. ” Mai kia giữa dòng đời đông đúc, mình có vô tình nhận ra nhau. ” Em vẫn mong một ngày được gặp lại anh với hồi ức Võ Lâm Truyền Kỳ .
Tháng sau em lấy chồng rồi anh ạ. Không như những người khác, em không theo chồng mà bỏ cuộc chơi, vì bản thân ông xã tương lai của em cũng là một game thủ. Em sẽ mãi không quên, nhưng những kí ức về anh, về một thời Tương Giang yêu dấu, em sẽ xếp gọn lại và chôn thật sâu nơi đáy tim này. Có lẽ đây là lần ở đầu cuối em viết về anh, cũng là lần sau cuối giọt nước mắt này rơi vì anh, Vịnh Mèo ạ. Chiều nay lại có người đám cưới ở Thôn Giang Tân, nhưng lần này em lại cảm thấy nhẹ lòng … ( ZịtBầu. AnhEm. ThiênTâm ) .