Hướng dẫn cảm nhận về nhân vật bé Thu trong truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng gồm những gợi ý chi tiết giúp em làm tốt các bước phân tích đề, lập dàn ý và sơ đồ tư duy kèm theo một số mẫu bài văn tham khảo hay.
Cùng xem ngay…
Contents
Hướng dẫn cảm nhận về nhân vật bé Thu trong truyện Chiếc lược ngà
Đề bài: Nêu cảm nhận của em về nhân vật bé Thu trong truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng.
1. Phân tích đề
– Yêu cầu của đề bài : cảm nhận về nhân vật bé Thu
– Phạm vi tư liệu, dẫn chứng : từ ngữ, chi tiết tiêu biểu trong đoạn trích Chiếc lược ngà.
– Phương pháp lập luận chính : nghiên cứu và phân tích, cảm nhận .
2. Hệ thống luận điểm
– Luận điểm 1: Bé Thu trong ngày đầu gặp cha
– Luận điểm 2: Bé Thu trong khoảng thời gian ông Sáu ở nhà
– Luận điểm 3: Bé Thu khi nhận ra cha, cuộc chia li đầy cảm động.
Lập dàn ý cảm nhận về nhân vật bé Thu chi tiết
a) Mở bài
– Giới thiệu vài nét về tác giả Nguyễn Quang Sáng và truyện ngắn Chiếc lược ngà+ Nguyễn Quang Sáng ( 1932 – năm trước ) là một trong những nhà văn tiêu biểu vượt trội của nền văn học cách mạng Nước Ta, tác giả của nhiều tác phẩm văn chương và ngữ cảnh phim nổi tiếng .
+ Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” (1966) được tác giả viết khi đang hoạt động ở chiến trường Nam Bộ, nội dung kể về câu chuyện cảm động về tình cha con trong hoàn cảnh éo le, khốc liệt của chiến tranh.
– Giới thiệu khái quát nhân vật bé Thu :+ Bé Thu là nhân vật chính trong tác phẩm với những nét tính cách vô cùng đáng yêu, đậm cá tính, là hình tượng cho tình cảm cha con sâu nặng, thiêng liêng .
b) Thân bài
* Khái quát về tác phẩm
– Tình huống truyện :+ Cuộc gặp gỡ giữa hai cha con ông Sáu sau 8 năm xa cách : chỉ biết nhau qua tấm hình, trong lúc người cha mong mỏi được nghe tiếng con gọi ba thì người con lại không nhận cha, đến lúc nhận ra và biểu lộ tình cảm thì người cha phải ra đi .+ Trở lại đơn vị chức năng, người cha dồn toàn bộ tình yêu thương vào việc làm cây lược ngà Tặng Ngay con, nhưng chưa kịp trao cho con thì ông đã hi sinh trong một trận càn lớn của Mĩ – Ngụy .- Cảnh ngộ của bé Thu : Ba đi chiến đấu từ khi bé còn rất nhỏ, nên hình ảnh người ba trong bé vô cùng rất ít. Gia đình chỉ cho bé xem hình ba mà thôi. Chính điều này đã gây ra những thảm kịch giằng xé khi ba cô bé trở về thăm nhà mấy ngày sau tám năm xa cách .
* Bé Thu trong ngày đầu gặp cha
– Khi mới gặp, ông Sáu đưa tay ra đón Thu :+ Thu đã giật mình, tròn mắt nhìn, ngơ ngác, lạ lùng, rồi hoảng sợ, mặt tái đi+ Khi thấy ba em bỏ chạy vụt vào trong nhà và cầu cứu má-> Hồn nhiên, ngây thơ hòa chút sợ hãi .=> Thu không gật đầu thực sự vì người ba mà mình xem trong hình không giống như ông Sáu ở ngoài thực .
* Bé Thu trong khoảng thời gian ông Sáu ở nhà
– Khi ba muốn thân mật và vỗ về thì bé Thu xô ra, xem ông Sáu như người lạ- Thu quyết không chịu gọi ông là ba, nói trống không, bất chấp sự trách móc của mẹ .- Lúc phải chắt nước nồi cơm vừa to, vừa nặng quá sức mình, con bé cũng không chịu nhờ ông Sáu. Nó tự xoay sở để không phải gọi ông là ba, thậm chí còn gọi còn ông là ” người ta ” .- Khi ông Sáu gắp cho miếng trứng cá, nó liền hất luôn ra, làm đổ cả bát cơm .- Lúc ông Sáu không kìm được nỗi đau khổ nên đánh nó, nó lập tức bỏ sang nhà bà ngoại .=> Bé Thu phản ứng rất kinh khủng, bộc lộ sự bướng bỉnh, ngang ngạnh tuy nhiên cũng rất đậm chất ngầu .
* Bé Thu khi nhận ra cha
– Khi bỏ sang nhà bà ngoại, Thu đã được ngoại lý giải, lí giải vì sao ba lại có vết thẹo dài đó, đời sống của ba khó khăn như thế nào, và chính cuộc chiến tranh đã khiến cho ba có một vết thương như vậy .-> Cô bé đã vô cùng buồn và áy náy, trằn trọc mãi không ngủ được, “ nằm im, lăn lộn, đôi lúc lại thở dài như người lớn … ” .- Con bé đã đổi khác trọn vẹn thái độ trong sự ngỡ ngàng của ông Sáu và mọi người :+ Không còn bướng bĩnh và hờ hững hay nhăn mày cau có như trước+ ” vẻ mặt nó sám lại buồn rầu … nó nhìn với vẻ nghĩ ngợi sâu xa ” .+ Khi phát hiện cái nhìn trìu mến, buồn bã của ba, đôi mắt nó bỗng rối loạn .-> Đó là cái rối loạn của sự đồng cảm, nhận ra những hụt hẫng, xót xa, yêu thương trong ánh mắt của ba .- Khi ông Sáu cất lời từ biệt :+ Con bé bỗng cất lên tiếng gọi ba xé lòng – tiếng gọi bị kìm nén suốt tám năm, tiếng gọi chất chứa bao tình yêu thương thắm thiết .+ ” Nó vừa kêu vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nó ”+ Nó ” ôm chặt lấy cổ ba “, ” nói trong tiếng khóc ” để giữ không cho ba đi .+ Nó khóc nức nở, hôn ba, hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả lên vết thẹo của ba .-> Tiếng khóc vừa là tiếng khóc của sự ân hận, vừa là tiếng khóc của tình yêu thương, của nỗi buồn xa cách .=> Hình như lúc này mọi khoảng cách giữa Thu với ba đã bị xóa bỏ. Cô bé không giấu giếm tình cảm của mình dành cho ba, nó lo ngại ba sẽ đi mất, cố mọi cách để giữ ba ở lại .=> Tình yêu thương mãnh liệt Thu dành cho ba đã khiến toàn bộ mọi người xung quanh đều xúc động .
* Đánh giá nghệ thuật xây dựng nhân vật
– Tạo dựng trường hợp truyện đầy éo le, giật mình ;- Lựa chọn thời hạn ngắn ngủi ba ngày để tạo độ nén về thời hạn, độ căng của xúc cảm ;- Miêu tả tâm trạng nhân vật qua cử chỉ, hành vi, lời nói bộc lộ sự quan sát tỉ mỉ và am hiểu tâm lí trẻ thơ của nhà văn .- Nghệ thuật liệt kê được sử dụng hiệu suất cao .
c) Kết bài
– Khẳng định lại giá trị của truyện, của hình ảnh nhân vật.
– Nêu cảm nhận của em về nhân vật bé Thu .
Sơ đồ tư duy cảm nhận về nhân vật bé Thu
Kiến thức mở rộng
– Ý nghĩa nhan đề Chiếc lược ngà:
+ Chiếc lược ngà là cầu nối tình cảm giữa hai cha con ông Sáu, là kỉ vật của người cha vô cùng yêu con để lại cho con trước lúc quyết tử …
- Với bé Thu, chiếc lược ngà là kỷ vật, là tình cảm yêu mến nhớ thương của người cha chiến sĩ.
- Với ông Sáu, chiếc lược ngà là một vật quý giá, thiêng liêng bởi nó chứa đựng tình yêu, nỗi nhớ thương của ông đối với đứa con gái và làm dịu đi nỗi day dứt, ân hận vì đã đánh con khi nóng giận…
-> Với nhan đề này, nhà văn không chỉ nói về tình cảm cha con thắm thiết, sâu nặng mà còn gợi cho người đọc thấm thía những đau thương mất mát do cuộc chiến tranh gây ra cho bao nhiêu con người, bao nhiêu mái ấm gia đình .
Tham khảo 4 bài văn mẫu hay cảm nhận về nhân vật bé Thu
Cảm nhận nhân vật bé Thu bài số 1:
“ Chiếc lược ngà ” của Nguyễn Quang Sáng là một truyện ngắn viết về tình phụ tử sâu nặng của cha con ông Sáu sau cuộc chiến tranh. Đây là một truyện ngắn giản dị và đơn giản nhưng chứa đầy sức giật mình như ta thường thấy ở văn của Nguyễn Quang Sáng. Đoạn trích trong sách giáo khoa đã cho thấy một khoảnh khắc nhỏ mà trong đó có sự cao quý thiêng liêng về tình phụ tử .
Truyện xoay quanh một kỉ vật đơn sơ mà vô giá đó là chiếc lược ngà. Nhưng suốt cả câu chuyện, suốt những quãng đời, suốt cả cuộc đời ấy chỉ có một tiếng kêu, một tiếng kêu bình dị và thiêng liêng bậc nhất cõi đời này: tiếng cha!. Câu chuyện “Chiếc lược ngà” đã kể lại thật cảm động về cuộc gặp gỡ và những tình cảm của cha con anh Sáu. Hình ảnh anh Sáu đã để lại trong lòng người đọc nỗi cảm thông, yêu mến và những ấn tượng sâu sắc.
Cũng như bao người khác anh Sáu đi theo tiếng gọi của quê nhà đã lên đường chiến đấu, để lại người vợ và đứa con thân yêu. Sự xa cách càng làm dâng lên trong anh nỗi nhớ nhung tha thiết đứa con gái mà khi anh đi nó chưa đầy một tuổi. Nỗi nhớ ấy đã trở thành niềm khao khát, mơ ước cháy bỏng trong lòng anh. Chính vì thế mỗi lần vợ lên thăm là một lần anh hỏi “ Sao không cho con bé lên cùng ? ’ ’. Không gặp được con anh đành ngắm con qua ảnh vậy … Mặc dầu tấm ảnh đó đã rách nát, cũ kĩ lắm rồi, nhưng anh luôn giữ gìn nó vô cùng cẩn trọng, coi nó như một bảo vật. Còn so với con gái Thu của anh thì sao ? Từ nhỏ đến hồi tám tuổi nó chỉ được biết ba nó qua ảnh và qua lời kể của bà ngoại và mẹ. Dù được sống trong tình yêu thương của mọi người nhưng có lẽ rằng Thu cũng cảm thấy thiếu vắng một tình thương, sự che chở của người cha. Chắc bé Thu từng giờ từng phút trông chờ ba nó lắm nhỉ ? Và tám năm trời là những năm tháng dài đằng đẵng ấy cũng làm tăng lên trong lòng hai cha con anh sáu nỗi nhớ nhung, mong đợi, anh Sáu ao ước gặp con, còn bé Thu ao ước gặp bố .Hình ảnh bé Thu là nhân vật trọng tâm của câu truyện, được tác giả khắc họa rất là tinh xảo và nhạy bén, là một cô bé giàu đậm cá tính, bướng bỉnh và gan góc. Bé Thu gây ấn tượng cho người đọc về một cô bé có vẻ như lì lợm đến ghê gớm, khi mà trong mọi trường hợp em cũng nhất quyết không gọi tiếng “ Ba ”, hay khi hất cái trứng mà ông Sáu gắp cho xuống, sau cuối khi ông Sáu tức giận đánh một cái thì bỏ về nhà bà ngoại. Nguyễn Quang Sáng đã khôn khéo kiến thiết xây dựng nhiều trường hợp thử thách đậm cá tính của bé Thu, nhưng điều khiến người đọc phải giật mình là sự đồng điệu trong tính cách của bé, dù là bị mẹ quơ đũa dọa đánh, dù là bị dồn vào thế bí, dù là bị ông Sáu đánh, bé Thu luôn thể hiện một con người nhất quyết, can đảm và mạnh mẽ. Có người cho rằng tác giả đã kiến thiết xây dựng tính cách bé Thu hơi “ thái quá ”, tuy nhiên thiết nghĩ chính thái độ ngang ngạnh đó lại là biểu lộ vô cùng đẹp tươi mà đứa con dành cho người cha yêu quý. Trong tâm lý bé Thu chỉ có duy nhất hình ảnh của một người cha “ chụp chung trong bức ảnh với má ”. Người cha ấy không giống ông Sáu, không phải bởi thời hạn đã làm ông Sáu già đi mà do cái thẹo trên má. Vết thẹo, dấu tích của cuộc chiến tranh đã hằn sâu làm biến dạng khuôn mặt ông Sáu. Có lẽ trong thực trạng xa cách và trắc trở của cuộc chiến tranh, nó còn quá bé để hoàn toàn có thể biết đến sự quyết liệt của bom lửa đạn, biết đến cái cay xè của mùi thuốc súng và sự khắc nghiệt của đời sống người chiến sỹ. Cái cảm xúc đó không đơn thuần là sự bướng bỉnh của một cô bé đỏng đảnh, nhiễu sách mà là sự kiên trì, thẳng thắn, có lập trường bền chặt, thể hiện phần nào đó tính cách cứng cỏi ngoan cường của cô gian liên giải phóng sau này .Hình như sự hờ hững và bướng bỉnh của bé Thu đã làm tổn thương những tình cảm đang trào dâng tha thiết nhất trong lòng ông. Vì quá yêu thương con nên anh Sáu không cầm nổi cảm hứng của mình. Trong bữa cơm, cưng con, anh gắp cho nó cái trứng cá nhưng giật mình nó hất tung cái trứng ra khỏi chén cơm. Giận quá, anh đã vung tay đánh và quát nó. Có lẽ việc đánh con bé là nằm ngoài những mong ước của ông. Tất cả cũng chỉ là do anh quá yêu thương con. Có thể coi việc bé Thu hết cái trứng ra khỏi chén như một ngoài nổ làm bùng lên những tình cảm mà lâu nay anh dồn nén và chất chứa trong lòng .Nhưng khi ta hiểu ra thì lại thấy rằng : Chính cái hành vi đáng ghét ấy lại vô cùng đáng quý. Chính thái độ ngang ngạnh đó lại là bộc lộ tuyệt vời của tình cảm người con dành cho cha. Đơn giản vì lúc bấy giờ trong trí nhớ thơ ngây của Thu thì cha em đẹp lắm. Vì bom đạn quân địch, cha mang sẹo trên mặt. Đấy là điều đau khổ vậy mà nó không hiểu, lại xa lánh khiến cha đau khổ thêm. Cô bé không tin, thậm chí còn còn nghi vấn, điều đó chứng tỏ cô bé không dễ tin người. Cả bạn của cha, cả mẹ xác nhận là cha nhưng không ai tháo gỡ được vướng mắc thầm kín trong lòng mình thì cô bé vẫn chưa gọi. Nó không đơn thuần là sự bướng bỉnh của một cô bé đỏng đảnh, nhiễu sách mà đó là sự kiên trì, kinh khủng của một người có lập trường. Đây chính là cái mầm sâu kín sau này tạo ra sự tính cách cứng cỏi, ngoan cường của cô giao liên giải phóng. Đến khi được bà ngoại giảng giải về cái thẹo trên má ba, thì Thu mới vỡ lẽ đó thực là ba mình. Hình ảnh người cha thân yêu trên ảnh, người cha kính mến mà cô ghi sâu trong lòng, đến lúc ấy mới nhập vào người đang xưng ba có vết thẹo dài đây. Đã vỡ lẽ thì tình yêu ba nhân lên gấp bội nhưng … đã muộn rồi. Song đến tích tắc sau cuối, trước khi anh Sáu đi xa thì tình cảm thiêng liêng ấy bỗng cháy bùng lên. Lúc ra đi, chân anh ngập ngừng không muốn bứơc. Hẳn rằng anh Sáu muốn ôm con, hôn con nhưng sợ nó lại giẫy đạp và bỏ chạy nên anh chỉ đứng đấy nhìn nó với cặp mắt trìu mến xen lẫn buồn rầu. Trong ánh mắt của anh, chất chứa bao yêu thưong mà anh muốn trao gởi tới con. “ Thôi ba đi nghe con ”. Phải chi bé Thu hiểu được ánh mắt của ba nó, hiểu được tâm trạng của ba nó lúc này nhỉ ? Rồi bỗng nó chạy đến kêu thất thanh “ Ba … a …. a … ba ! ”. Tiếng kêu như tiếng xé, xé sự yên lặng và xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa. Tiếng kêu bật lên sau bao năm kìm nén, chờ đón khắc khoải. Đó cũng là cái tiếng ba mà anh Sáu đã chờ đón suốt tám năm trời xa con, đã chờ đón suốt mấy ngày về bên con, ông đã tưởng chẳng thể còn được nghe thì giật mình nó thét lên. Nó vỡ ra còn lòng người đọc thì nghẹn lại .Ai hoàn toàn có thể ngờ được một người lính dạn dày nơi mặt trận, quen với cái chết cận kề lại là người vô cùng yếu mền trước con gái mình. Những giọt nước mắt khan hiếm của một cuộc sống từng trải nhiều khó khăn khó khăn vất vả, tuy nhiên lại rơi khi lần tiên phong ông cảm nhận được sự ấm cúng của cha con thực sự ! ( “ Không ghìm được xúc động và không muôn cho con thấy mình khóc, anh Sáu một tày ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt ” ). ” Ba về ! Ba mua cho con một cây lược nghe ba ! ”, đó là mong ước đơn sơ của con gái nhỏ xíu trong giây pút cha con từ biệt. Nhưng so với người cha thì đó là mơ ước tiên phong và duy nhất, cho nên vì thế nó cứ thôi thúc trong lòng ông. Tình cảm ông Sáu dành cho bé Thu trở nên thiêng liêng, cao quý và mãnh liệt hơn biết bao khi ông tự tay làm chiếc lược ngà cho con. ” Khi ông Sáu tùm được khúc ngà sung sướng như trẻ con vớ được quà ”, ” Ông thận trọng, tỉ mỉ … ”, ” Ông gò sống lưng khắc từng nét … ”. Một loạt hành vi cảm động như khẳng định chắc chắn tình cha con sâu đậm. Tất cả tình yêu, nỗi nhớ con dồn cả vào công việc làm chiếc lược ấy. Ông nâng niu chiếc lược như nâng niu đứa con nhỏ bé của mình. Lòng yêu con đã biến một người chiến sỹ trở thành một nghệ nhân phát minh sáng tạo tài tình, dù chỉ phát minh sáng tạo một tác phẩm duy nhất trong đời. Cuối truyện có chi tiết cụ thể ông Sáu đưa tay vào túi, móc lấy cây lược, đưa cho bác Ba và nhìn một hồi lâu. Ông Sáu hi sinh mà không kịp trăn trối điều gì, chỉ có một ánh mắt với niềm ước nguyện cháy bỏng mong người bạn của mình sẽ là người triển khai nốt lời hứa duy nhất của mình với con. Tình cảm của ông Sáu khiến người ta phải thấy ấm lòng và cảm động thâm thúy .Người mất, người còn nhưng kỷ vật duy nhất, gạch nối giữa cái mất mát và sự sống sót, chiếc lược ngà vẫn còn ở đây. Chiếc lược ngà là kết tinh tình phụ tử mộc mạc, đơn sơ mà đằm thắm, kỳ diệu, là hiện hữu của tình cha con bất tử giữa ông Sáu và bé Thu ; và là dẫn chứng tận mắt chứng kiến lòng yêu thương vô bờ bến của ông Sáu với con. Có thể chiếc lược ấy chưa chải được mái tóc của bé Thu nhưng lại tháo gỡ được tâm trạng của ông. Chiếc lược ngà Open lưu lại một cấu trúc vòng tròn cho câu truyện, và cũng là bài ca đẹp sống sót vĩnh cửu của tình cha con .“ Chiếc lược ngà ” như một câu truyện cổ tích văn minh, thành công xuất sắc trong việc xây dựng hình thượng bé Thu và gửi gắm thông điệp đẹp về tình cha con. Nhân vật ông Ba – người kể chuyện hay chính là nhà văn Nguyễn Quang Sáng, phải là người từng trải, sống hết mình vì cách mạng kháng chiến của quê nhà, gắn bó máu thịt với những con người giàu tình yêu, nhân hậu mà rất kiên cường, quật cường, nhà văn mới hoàn toàn có thể nhập hồn được vào những nhân vật, phát minh sáng tạo nhiều hình tượng với những cụ thể sinh động, giật mình, không chỉ có vậy lại có giọng văn dung dị, cảm động !Tham khảo thêm : Phân tích nhân vật bé Thu trong truyện Chiếc lược ngà
Cảm nhận nhân vật bé Thu bài số 2:
Từ lâu, tác phẩm “Chiếc lược ngà” của nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã được đánh gúa cao trong giới văn học. Nó gây ấn tượng bởi cái cách nhà văn xây dựng cốt truyện, xây dựng hệ thống nhân vật. Tác phẩm là đỉnh điểm cao về tình phụ tử – một đề tài chưa được nhiều nhà văn khai thác. Xuyên suốt tác phẩm là câu chuyện thấm đẫm nước mắt giữa ông Sáu và bé Thu – con gái của ông Sáu. Câu chuyện trong tác phẩm sẽ không hay nếu thiếu đi nhân vật ông Sáu và càng không thể đến cao trào nếu thiếu đi nhân vật bé Thu. Nếu nói rằng cả tác phẩm là một cơ thể thì bé thu chính là linh hồn trong cơ thể ấy.
Bé Thu là một em bé phải chịu biết bao đau thương trong cuộc chiến tranh, gợi lên trong lòng người đọc niềm xót xa, thương cảm mãnh liệt. Và bé Thu cũng chính là hình ảnh đại diện thay mặt cho những đứa trẻ sống trong thực trạng cuộc chiến tranh quyết liệt ấy. Thu sinh ra chưa đầy một tuổi thì đã phải xa cha, lúc ấy em còn quá nhỏ để hoàn toàn có thể ý thức được đây là cha mình, để hoàn toàn có thể ghi nhớ hình ảnh của người cha trong tâm lý. Chính vì lẽ đó mà đến tận năm 8 tuổi, Thu cũng chỉ biết mặt ông Sáu qua tấm ảnh chụp chung với má. Tuổi thơ của Thu là một tuổi thơ sống thiếu tình cha. Dù ở nhà, mẹ em hoàn toàn có thể đảm tốt mọi việc làm của đàn ông nhưng vị trí người cha trong trái tim bé nhỏ của Thu vẫn còn kinh ngạc. Em chưa thực sự có cái nhìn chân thành về người cha của mình. Sống thiếu cha nghĩa là Thu đã trải qua một tuổi trẻ rất xấu số rất thiếu thốn tình yêu thương từ người cha. Từ nhỏ cho đến khi 8 tuổi, trong Thu chỉ có một khát khao cháy bỏng, khát khao được gặp cha. Nhưng éo le thay, khi cha quay trở lại, mang theo vết sẹo trên mặt từ mặt trận trở về khiến em không hề nhận ra đây là cha của mình. Người đàn ông mang vết sẹo này không giống với người cha mà suốt 8 năm qua Thu trông ngóng, đó cũng là điều khiến Thu không nhận ra cha của mình. Bất hạnh thay, cuộc chiến tranh đã khiến ông Sáu phải chịu những nỗi đau về thể xác nhưng nỗi đau ấy có là gì so với việc đứa con gái duy nhất không chịu nhận mình là cha. Giây phút mà Thu gọi tiếng “ ba ”, tổng thể như ngưng đọng rồi vỡ òa trong tiếng nức nở của em. Ông trời như muốn trêu đùa với lòng người, khi Thu nhận ra cha thì đó cũng là lúc ông Sáu phải ra mặt trận làm trách nhiệm để rồi tiếng gọi “ ba ” trong vội vã, nức nở của Thu cũng là tiếng gọi ở đầu cuối mà cha nó hoàn toàn có thể nghe. Lần gặp mặt ấy cũng là lần sau cuối hai cha con hoàn toàn có thể đoàn viên. Thật sự bé Thu thiệt thòi, thiếu thốn rất nhiều nhưng tình cảm yêu thương mà đáng lẽ ra một đứa trẻ phải được hưởng .Mặc dù phải sống trong thực trạng thiếu thốn tình cảm của người cha nhưng ở em lại sáng ngời bao vẻ đẹp đáng trân trọng, để lại trong lòng người đọc bao ấn tượng. Không thể nào quên Thu là một em bé đáo để, bướng bỉnh, có đậm chất ngầu rất can đảm và mạnh mẽ. Giây phút tiên phong gặp ông Sáu, Thu sững sờ, hoảng loạn, không hề nhận ra cha mình. Nó sợ hãi thét lên “ Má ! Má ! ” rồi chạy vụt đi. Những ngày ông Sáu ở nhà dù ông có nỗ lực gần con như thế nào thì Thu cũng tìm cách đẩy ông Sáu ra xa. Mặc dù ông Sáu đã đẩy Thu vào những trường hợp khó khăn vất vả nhất nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu gọi ông Sáu là cha. Trong ba ngày nghỉ phép khi nào Thu cũng tỏ thái độ chống đối lại ông Sáu mà đỉnh điểm đó chính là vấn đề ông Sáu gắp một cái trứng cá to vàng để vào chén Bé Thu rồi em lấy đũa hất văng trứng cá ra khỏi bát tung tóe cả mâm cơm. Đến lúc này, cơn giận của ông Sáu bỗng bùng phát, không kịp tâm lý, ông đã vung tay đánh vào mông của bé Thu. Những tưởng Thu sẽ khóc, nhưng không, một lần nữa cái tính bướng bỉnh, cứng đầu của Thu lại trỗi dậy, nó bỏ bát cơm xuống, chạy ra bến, nhảy lên xuồng, nó còn cố ý khua dây tòi tói thật to để cho ông Sáu biết. Chiều hôm ấy, mẹ Thu sang dỗ thế nào em cũng không về. Qua đó ta lại thấy được tình yêu thương cha thâm thúy mãnh liệt của Thu khi chưa biết được nguyên do của vết thẹo thì em nhất quyết không nhận cha. Bởi trong tim Thu chỉ có duy nhất một người cha, đó là người đã chụp chung với mẹ trong tấm ảnh, đó chính là người cha mà nó mong đợi, tôn thờ, kính trọng. Điều này lại làm người đọc thêm xót xa, một cô bé 8 tuổi chưa được một lần gặp cha, chỉ biết cha qua tấm ảnh sơ sài để rồi khi gặp được cha, chính em lại không nhận ra đấy chính là người cha mình hằng mong nhớ. Khi được bà ngoại lý giải về vết sẹo trên mặt, tình cha con trong Thu bỗng bùng chảy mãnh liệt. Giây phút chia tay, Thu bỗng thốt lên “ Ba … a … a ”. Tiếng gọi ba thiêng liêng chan chứa xúc cảm, chỉ để gọi cho người cha của riêng mình mà Thu đã kìm nén suốt 8 năm trời nay lại hoàn toàn có thể thốt ra, tiếng gọi xé tan sự tĩnh mịch của mọi người, xé tan sự đau khổ của ông Sáu, nghe thật xót xa, cùng với tiếng ba xé lòng ấy là những hành vi vội vã có phần sợ hãi. Thu sợ ba phải đi mặt trận không hề quay trở lại. Thu muốn ông Sáu ở nhà với em. Những cái hôn thấm đậm tình thương mà bé Thu dành cho cha như phần nào xoa dịu những việc mà nó đã làm suốt 3 ngày qua so với người cha đáng kính của nó. Tất cả những nhớ nhung, những tình cảm suốt 8 năm qua của cha con như được gói gọn trong khoảng thời gian ngắn này, trong cụ thể này. Tuy Thu bướng bỉnh, cứng đầu nhưng em cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, không nhận cha vì cha khác tấm ảnh chụp chung với mẹ vì ông Sáu có vết sẹp trên mặt. Quả thực, ở đâu đó trong Thu vẫn rất trẻ con, khi từ biệt ông Sáu Thu đã nhờ ông mua cho mình một cây lược, đó như là lời hứa ông Sáu sẽ trở lại, nhưng ông Sáu đã chẳng thực thi được lời hứa ấy .Qua tác phẩm, ta còn nhớ đến Thu là một cô bé có lòng yêu nước, căm thù giặc thâm thúy. Vì yêu nước, sau này khi lớn lên, Thu cũng đã trở thành một cô giao liên dũng mãnh, bước tiếp con đường mà ông Sáu đã chọn, con đường cứu nước … Việc trở thành cô giao liên cũng vì cha, nhiều tình yêu thương dành cho cha, muốn đánh đuổi quân giặc để trả thù cho cha .
Cảm nhận nhân vật bé Thu bài số 3:
Có một nhà văn đã nói rằng: “Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp bằng chính cuộc sống viết ra”. Cuộc chiến tranh chống Mĩ của dân tộc ta với biết bao câu chuyện đã trở thành huyền thoại được các nhà văn ghi lại như những câu chuyện cổ tích hiện đại. Trong số ấy phải kể đến “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng. Nhân vật bé Thu trong truyện đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc về tình thương cha mãnh liệt và có cá tính mạnh mẽ.
Ra đời năm 1966, những năm tháng gian nan, đau thương nhất của đồng bào Nam Bộ trong 30 năm cuộc chiến tranh, “ Chiếc lược ngà ” được kể lại qua sự tận mắt chứng kiến của bác Ba, người đồng đội của anh Sáu. Người đã lặng lẽ dõi theo từ đầu đến cuối câu truyện cảm động của cha con anh Sáu – bé Thu. Qua sự quan sát tinh xảo, thâm thúy của bác Ba, tất cả chúng ta mới thấm thía hết nỗi đau của người dân Nam Bộ trong cuộc chiến tranh và sức mạnh của tình cha con thiêng liêng, bất tử .Bé Thu trong câu truyện, cũng như bao cô bé miền Nam khác đều thiếu thốn tình cha từ nhỏ do cuộc cuộc chiến tranh. Khi anh Sáu ra đi, em chưa đầy một tuổi, tám năm trời, cha con em của mình chỉ biết nhau qua hai tấm ảnh. Lần về phép ba ngày của anh Sáu là thời cơ khan hiếm để ba con Thu gặp gỡ nhau, bày tỏ tình phụ tử. Nhưng nhà văn lại đặt bé Thu vào một trường hợp đầy éo le : vì một sự hiểu nhầm trẻ con, Thu không chịu nhận anh Sáu là ba, đến lúc nhận ra thì cũng là khoảng thời gian ngắn ba em lên đường tập trung. Và lần gặp mặt ấy, là lần gặp mặt tiên phong, duy nhất, ở đầu cuối của cha con em của mình .Tuy nhiên, từ trường hợp truyện éo le ấy, người đọc vẫn nhận ra đặc thù riêng, cá tính riêng của nhân vật bé Thu : một cô bé tám tuổi bướng bỉnh nhưng đáng yêu và dễ thương và đặc biệt quan trọng có tình yêu ba thâm thúy, mãnh liệt. Tình yêu ấy được bộc lộ trong hai thực trạng trái ngược nhau, trước và sau khi nhận ra ba .Lúc chưa chịu nhận anh Sáu là ba, Thu là một cô bé trẻ con, bướng bỉnh và đáo để đến nỗi làm anh Sáu đau lòng vì thái độ khước từ tình thương ba dành cho em. Phút tiên phong hai ba con gặp mặt, trái ngược với nỗi mong nhớ, sự lo âu và tâm lý của anh Sáu, bé Thu vụt chạy đi, nét mặt đầy sợ hãi kêu “ má, má ” để lại anh Sáu đứng một mình “ nhìn theo con, nỗi đau đớn khiến mặt anh sầm lại trông thật đáng thương và hai cánh tay buông xuống như bị gãy ”. Trong ba ngày anh Sáu ở nhà, anh không dám đi đâu vì muốn ở bên con, vỗ về, chăm nom và bù đắp sự thiếu thốn trong 8 năm qua cho nó nhưng bé Thu lại tỏ ra cứng đầu, không chịu nhận anh, cũng không chịu gọi anh một tiếng “ ba ” dù chỉ một lần. Nhà văn đã kiến thiết xây dựng một loạt những cụ thể để miêu tả tâm lí, thái độ rất trẻ con, cố chấp của bé Thu. Khi má bắt kêu ba vô ăn cơm, doạ đánh để cô bé gọi ba một tiếng, Thu vẫn chỉ nói trống không “ vô ăn cơm ! cơm chín rồi ”, “ con kêu rồi mà người ta không nghe ”. Hai tiếng “ người ta ” mà Thu thốt lên làm anh Sáu đau lòng đến mức “ không khóc được, chỉ khe khẽ khước từ cười ”. Thậm chí, ngay cả khi bị má đặt vào một thực trạng khó khăn vất vả để buộc Thu gọi anh Sáu một tiếng ba là chắt nước nồi cơm to đang sôi, Thu cũng lại nói trống không “ cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái ”. Sự tĩnh mịch của anh Sáu và cả sự gợi ý của bác Ba đều không hề làm cô bé gọi tiếng “ ba ” đơn sơ, đơn giản và giản dị. Tiếng gọi mà mỗi đứa trẻ đều ghi nhớ và bập bẹ lần tiên phong trong cuộc sống mình. Đỉnh điểm của sự nhất quyết chối từ tình yêu thương của anh Sáu trong bé Thu là chi tiết cụ thể cái trứng cá trong bữa cơm mái ấm gia đình. Bằng lòng thương con của người cha, anh Sáu gắp cái trứng cá ngon nhất vào chén cơm của Thu nhưng con bé bất thần hất nó ta khỏi chén cơm. Nỗi đau khổ trong ba ngày nén chịu trào lên, anh Sáu đánh con, Thu không khóc, lầm lì bỏ trứng cá lại vào chén cơm và bỏ sang nhà bà ngoại, lúc đi còn cố ý khua dây xuồng cho thật to. Những cụ thể thông thường mà tinh xảo này chứng tỏ nhà văn rất đồng cảm tâm lí trẻ nhỏ. Trẻ con vốn rất thơ ngây nhưng cũng đầy cố chấp, nhất là khi chúng có sự hiểu nhầm, chúng nhất quyết chối từ tình cảm của người khác mà không cần xem xét, nhất là với một cô bé đậm cá tính, bướng bỉnh như Thu. Người đọc nhiều khi thấy giận em, thương cho anh Sáu. Nhưng thật ra em vẫn là cô bé dễ thương và đáng yêu. Sự ương ngạnh của Thu không trọn vẹn đáng trách. Trong thực trạng xa cách và trắc trở của cuộc chiến tranh, nó còn quá nhỏ để hoàn toàn có thể hiểu được những tình thế éo le, khắc nghiệt của đời sống và người lớn cũng không ai kịp chuẩn bị sẵn sàng cho nó đảm nhiệm những năng lực không bình thường. Chính thái độ ngang ngạnh, kinh khủng của bé Thu lại biểu lộ thâm thúy tình cảm yêu thương dành cho ba. Đơn giản Thu không nhận ra cha là vì người tự nhận là ba kia không hề giống người cha mà em đã thấy trong bức ảnh. Ba em trong ảnh không có vết sẹo dài trên mặt như thế. Cô bé không tin, thậm chí còn là nghi ngại. Không ai tháo gỡ được vướng mắc thầm kín trong lòng của Thu, nghĩa là bé Thu chỉ dành tình cảm cho người cha duy nhất trong bức ảnh. Sự bướng bỉnh của Thu phải chăng còn là mầm sâu kín, sau này làm ra tính cách cứng cỏi ngoan cường của cô giao liên kiên cường có lập trường .Sự hoài nghi của Thu được giải tỏa khi nghe bà ngoại lý giải vì sao ba lại có vết thẹo dài trên má. Nghe những điều ấy, “ nó nằm im, lăn lộn và nhiều lúc lại thở dài như người lớn ”. Bởi thế, tình yêu ba trong Thu đã trỗi dậy mạnh liệt vào cái khoảng thời gian ngắn giật mình nhất, khoảng thời gian ngắn ông Sáu lên đường. Cái tiếng “ ba ” mà ông Sáu đã chờ đón từ lâu giật mình vang lên “ Nhưng thật lạ lùng, đến lúc ấy, tình cha con như bỗng nổi dậy trong người nó, đến lúc không ai ngờ đến thì nó bỗng kêu thét lên : – Ba … a … a … ba ! Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé sự yên lặng, xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa. Đó là tiếng “ ba ” nó cố đè nén trong bao nhiêu năm nay như vỡ tung từ đáy lòng nó ”. Tiếng gọi thân thương ấy đứa trẻ nào cũng gọi đến thành quen nhưng với cha con Thu là nỗi khát khao của 8 năm trời xa cách thương nhớ. Đó là tiếng gọi của trái tim, của tình yêu trong lòng đứa bé 8 tuổi mong đợi tích tắc gặp ba. Nó vừa kêu, vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nó. Nó vừa ôm chặt lấy cổ ba nó vừa nói trong tiếng khóc : – Ba ! Không cho ba đi nữa ! Ba ở nhà với con ! ”. Tình cảm con với ba được biểu lộ một cách mãnh liệt, can đảm và mạnh mẽ, nóng vội, quay quồng và có xen lẫn phần hối hận. Đó là những xúc cảm đã dồn nén từ lâu bỗng vỡ òa ra : “ Ba bế nó lên. Nó hôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, và hôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó nữa ”. Bà con và người kể chuyện cũng như người đọc không hề kìm được nỗi xúc động như có ai đang nắm chặt tim mình chính do cái éo le của tình cha con ở đây. Lúc cha con nhận nhau lại cũng chính là lúc người cha phải ra đi. Sự níu kéo của đứa con càng khắc nhấn sự éo le của cuộc chiến tranh : “ Con bé hét lên, hai tay nó siết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không hề giữ được ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó và đôi vai nhỏ bé của nó run run ”. Những nỗ lực của Thu không giữ được ba nó. Ông Sáu vẫn phải ra đi dù tích tắc cha con nhận nhau thật ngắn ngủi ! Xót thương thay cho Thu bởi em đâu hiểu rằng cuộc gặp gỡ tiên phong này cũng là lần sau cuối. Ba em đã hi sinh trong một trận càn. Chứng kiến những biểu lộ tình cảm ấy trong cảnh ngộ cha con ông Sáu phải chia tay, có người không cầm được nước mắt và người kể chuyện thì cảm thấy như có bàn tay ai nắm lấy trái tim mình .Xuyên suốt đoạn trích, trong hai thực trạng và hai cách ứng xử trọn vẹn khác nhau, nhưng thực ra chỉ là một tấm lòng yêu cha sắt son của bé Thu – một em bé mới chỉ tám tuổi. Tuy nhiên, Thu trước sau vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ, em đồng ý chấp thuận cho ba đi để ba mua một chiếc lược, món quà nhỏ mà bất kể em bé gái nào cũng ao ước. Bắt đầu từ chi tiết cụ thể này, chiếc lược ngà bước vào câu truyện, trở thành một chứng nhân bí mật cho tình cha con thiêng liêng, bất tử .Đoạn trích kết thúc trong ánh mắt thiết tha của anh Sáu trước lúc quyết tử nhờ bác Ba trao cây lược ngà cho Thu. Với bé Thu, cây lược nhỏ mang dòng chữ đầy yêu thương “ yêu nhớ Tặng Ngay Thu con của ba ” là kỉ vật tiềm ẩn tình thương, nỗi nhớ, hình bóng, tấm lòng người cha. Chiếc lược ngà đã động viên em vững vàng trong cuộc chiến đấu. Khi bác Ba vô tình gặp lại Thu và trao cây lược, thì cô bé bướng bỉnh đậm cá tính ngày nào đã trở thành cô giao liên gan góc. Và nguồn sức mạnh tiếp thêm cho Thu là tình yêu ba, tình yêu quốc gia .Nguyễn Quang Sáng đã rất thành công xuất sắc trong việc kiến thiết xây dựng nhân vật bé Thu – một nhân vật trẻ nhỏ có tính cách cứng cỏi, can đảm và mạnh mẽ, dứt khoát ( đến nỗi nhìn thoáng qua, người ta hoàn toàn có thể cho là ương ngạnh, bướng bỉnh, khó bảo ) nhưng cũng rất là hồn nhiên, đáng yêu, ngoan ngoãn và có tình yêu cha thâm thúy. Có thể kể đến cách tạo trường hợp giật mình, sự am hiểu tâm lí và tính cách trẻ nhỏ, cách chọn cụ thể thẩm mỹ và nghệ thuật “ đắt ” ( như chi tiết cụ thể bé Thu không gọi ba, cụ thể bé Thu loay hoay chắt nước cơm, hất cái trứng cá ba gắp cho, chi tiết cụ thể cây lược mà Thu xin ba trước lúc ba đi ). Nhờ những thành công nghệ thuật này mà nhân vật bé Thu để lại ấn tượng thâm thúy trong lòng người đọc về tình người – tình cha con trong những năm tháng cuộc chiến tranh xa cách, thương đau ; để lại ấn tượng về một em bé Nam Bộ thời chiến với tính cách đáng yêu và dễ thương, đáng mến .Có thể bạn chăm sóc : Tình cảm của ông Sáu dành cho con trong truyện ngắn Chiếc lược ngà
Cảm nhận nhân vật bé Thu bài số 4:
Chiếc lược ngà là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Trong đó nổi bật lên hình ảnh cô bé Thu với nhiều phẩm chất vô cùng đáng quý. Để phân tích cũng như cảm nhận về nhân vật bé Thu, trước tiên chúng ta cần tìm hiểu đôi nét về tác giả và tác phẩm như sau.
Nguyễn Quang Sáng sinh năm 1932, với bút danh là Nguyễn Sáng. Quê hương của nhà văn thuộc ở Chợ Mới, tỉnh An Giang. Ông là bộ đội thời đánh Pháp, sau năm 1954 tập trung ra miền Bắc mới mở màn viết văn. Trong những năm kháng chiến đánh Mĩ, ông sống và hoạt động giải trí tại mặt trận Nam Bộ. Cảnh vật, con người và hơi thở nhịp sống trong tác phẩm Nguyễn Quang Sáng đậm đặc sắc tố Nam Bộ .Màu sắc bi tráng với bao sự tích anh hùng, những trường hợp mê hoặc đầy kịch tính và giàu chất thơ tạo nên cốt cách và vẻ đẹp trang văn Nguyễn Quang Sáng. Tác giả để lại nhiều tác phẩm rực rỡ bằng nhiều thể loại. Các tập truyện ngắn : “ Con chim vàng ”, “ Người quê nhà ”, “ Chiếc lược ngà ”, “ Bông cẩm thạch ”, “ Người con đi xa ” … Tiểu thuyết có : “ Đất lửa ”, “ Mùa gió chướng ”, “ Dòng sông thơ ấu ”. Ngoài ra ông còn có 1 số ít ngữ cảnh phim, lưu giữ trong lòng người “ một thời để nhớ, một thời để yêu ” .Tác phẩm này sinh ra vào tháng 9 năm 1966 tại mặt trận Nam Bộ, trong thực trạng những ngày tháng sôi sục đánh Mĩ. Truyện kể về ông Sáu, một cán bộ “ nằm vùng tại miền Đông ” da diết thương nhớ vợ con, dùng ngà voi quý hiếm làm thành chiếc lược ngà xinh xắn, trước lúc từ thương đã nhờ bạn chiến đấu trao lại chiếc lược ngà cho đứa con gái nhỏ bé, yêu thương .Qua đó, tác giả Nguyễn Quang Sáng đã thể hiện tình cha con sâu nặng, tình đồng đội thiết tha trong cảnh ngộ éo le thời cuộc chiến tranh, đồng thời ca tụng truyền thống lịch sử cách mạng yêu nước của người nông dân Nam Bộ .Những cảm nhận về nhân vật bé Thu hiện lên tiên phong chính là hình ảnh một cô bé miền Nam khác thiếu thốn tình cha từ nhỏ do cuộc cuộc chiến tranh. Khi anh Sáu ra đi, em chưa đầy một tuổi, tám năm trời, cha con em của mình chỉ biết nhau qua hai tấm ảnh. Lần về phép ba ngày của anh Sáu là thời cơ khan hiếm để ba con Thu gặp gỡ nhau, bày tỏ tình phụ tử .Nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã đặt bé Thu vào một trường hợp đầy éo le : vì một sự hiểu nhầm trẻ con, Thu không chịu nhận anh Sáu là ba, đến lúc nhận ra thì cũng là khoảng thời gian ngắn ba em lên đường tập trung. Và lần gặp mặt ấy, là lần gặp mặt tiên phong, duy nhất, ở đầu cuối của cha con em của mình. Khi cảm nhận về nhân vật bé Thu, có lẽ rằng đây là trường hợp oái oăm và trớ trêu của tác phẩm .Tuy nhiên, từ trường hợp truyện éo le ấy, người đọc vẫn nhận ra đặc thù riêng, cá tính riêng của nhân vật bé Thu : một cô bé tám tuổi bướng bỉnh nhưng dễ thương và đáng yêu và đặc biệt quan trọng có tình yêu ba thâm thúy, mãnh liệt. Tình yêu ấy được biểu lộ trong hai thực trạng trái ngược nhau, trước và sau khi nhận ra ba .Lúc chưa chịu nhận anh Sáu là ba, Thu là một cô bé trẻ con, bướng bỉnh và đáo để đến nỗi làm anh Sáu đau lòng vì thái độ khước từ tình thương ba dành cho em. Phút tiên phong hai ba con gặp mặt, trái ngược với nỗi mong nhớ, sự lo ngại và tâm lý của anh Sáu, bé Thu vụt chạy đi, nét mặt đầy sợ hãi kêu “ má, má ” để lại anh Sáu đứng một mình “ nhìn theo con, nỗi đau đớn khiến mặt anh sầm lại trông thật đáng thương và hai cánh tay buông xuống như bị gãy ” .Cảm nhận về nhân vật bé Thu còn biểu lộ ở khoảng chừng thời hạn khi ông Sáu ở nhà. Trong ba ngày đó, anh không dám đi đâu vì muốn ở bên con, vỗ về, chăm nom và bù đắp sự thiếu thốn trong 8 năm qua cho nó nhưng bé Thu lại tỏ ra cứng đầu, không chịu nhận anh, cũng không chịu gọi anh một tiếng “ ba ” dù chỉ một lần .Nhà văn đã thiết kế xây dựng một loạt những chi tiết cụ thể để miêu tả tâm lí, thái độ rất trẻ con, cố chấp của bé Thu. Khi má bắt kêu ba vào ăn cơm, dọa đánh để cô bé gọi ba một tiếng, Thu vẫn chỉ nói trống không “ vô ăn cơm ! cơm chín rồi ”, “ con kêu rồi mà người ta không nghe ”. Hai tiếng “ người ta ” mà Thu thốt lên làm anh Sáu đau lòng đến mức “ không khóc được, chỉ khe khẽ khước từ cười ” .Thậm chí, ngay cả khi bị má đặt vào một thực trạng khó khăn vất vả để buộc Thu gọi anh Sáu một tiếng ba là chắt nước nồi cơm to đang sôi, Thu cũng lại nói trống không “ cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái ”. Sự yên lặng của anh Sáu và cả sự gợi ý của bác Ba đều không hề làm cô bé gọi tiếng “ ba ” đơn sơ, đơn giản và giản dị. Tiếng gọi mà mỗi đứa trẻ đều ghi nhớ và bập bẹ lần tiên phong trong cuộc sống mình .Khi cảm nhận về nhân vật bé Thu, người đọc thấy đỉnh điểm của sự nhất quyết chối từ tình yêu thương của anh Sáu trong bé Thu là cụ thể cái trứng cá trong bữa cơm mái ấm gia đình. Bằng lòng thương con của người cha, anh Sáu gắp cái trứng cá ngon nhất vào chén cơm của Thu nhưng con bé bất thần hất nó ta khỏi chén cơm .Nỗi đau khổ trong ba ngày nén chịu trào lên, anh Sáu đánh con, lúc đó Thu không khóc, lầm lì bỏ trứng cá lại vào chén cơm và bỏ sang nhà bà ngoại, lúc đi còn cố ý khua dây xuống cho thật to. Những cụ thể thông thường mà tinh xảo này chứng tỏ nhà văn rất đồng cảm tâm lí trẻ nhỏ. Trẻ con vốn rất thơ ngây nhưng cũng đầy cố chấp, nhất là khi chúng có sự hiểu nhầm, chúng nhất quyết chối từ tình cảm của người khác mà không cần xem xét, nhất là với một cô bé đậm cá tính như Thu .Người đọc nhiều khi thấy giận em, thương cho anh Sáu. Nhưng thật ra em vẫn là cô bé đáng yêu và dễ thương. Sự ương ngạnh của Thu không trọn vẹn đáng trách. Trong thực trạng xa cách và trắc trở của cuộc chiến tranh, nó còn quá nhỏ để hoàn toàn có thể hiểu được những tình thế éo le, khắc nghiệt của đời sống và người lớn cũng không ai kịp chuẩn bị sẵn sàng cho nó tiếp đón những năng lực không bình thường .Chính thái độ ngang ngạnh, kinh khủng của bé Thu lại biểu lộ thâm thúy tình cảm yêu thương dành cho ba. Đơn giản Thu không nhận ra cha là vì người tự nhận là cha kia không hề giống người cha mà em đã thấy trong bức ảnh. Ba em trong ảnh không có vết sẹo dài trên mặt như thế. Cô bé không tin, thậm chí còn là nghi vấn .Không ai tháo gỡ được vướng mắc thầm kín trong lòng của Thu, nghĩa là bé Thu chỉ dành tình cảm cho người cha duy nhất trong bức ảnh. Sự bướng bỉnh của cô bé phải chăng còn là mầm sâu kín, sau này tạo ra sự tính cách cứng cỏi ngoan cường của cô giao liên kiến định có lập trường. Phân tích và cảm nhận về nhân vật bé Thu, người đọc thấy đây là những diễn biến trọn vẹn hài hòa và hợp lý .Phân tích và cảm nhận về nhân vật bé Thu còn biểu lộ khi cô bé nhận cha của mình. Những hoài nghi của Thu được giải tỏa khi nghe bà ngoại lý giải vì sao ba lại có vết thẹo dài trên má. Nghe những điều ấy, “ nó nằm im, lăn lộn và nhiều lúc lại thở dài như người lớn ”. Bởi thế, tình yêu ba trong Thu đã trỗi dậy mãnh liệt vào cái khoảng thời gian ngắn giật mình nhất, tích tắc ông Sáu lên đường .Cái tiếng “ ba ” mà ông Sáu đã chờ đón từ lâu giật mình vang lên “ Nhưng thật lạ lùng, đến lúc ấy, tình cha con như bỗng nổi dậy trong người nó, đến lúc không ai ngờ đến thì nó bỗng kêu thét lên : – Ba … a … a … ba ! Tiếng kêu của nó như một tiếng xe, xé sự yên lặng, xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa .Cảm nhận về nhân vật bé Thu đến đây đã khiến mỗi người đọc không khỏi rơi lệ. Đó là tiếng “ ba ” nó cố đè nén trong bao nhiêu năm nay như vỡ tung từ đáy lòng nó ”. Tiếng gọi thân thương ấy đứa trẻ nào cũng gọi đến thành quen nhưng với cha con Thu là nỗi khát khao của 8 năm trời xa cách thương nhớ. Đó là tiếng gọi của trái tim, của tình yêu trong lòng đứa bé 8 tuổi mong đợi tích tắc gặp ba .Nó vừa kêu, vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nó. Nó vừa ôm chặt lấy cổ ba nó vừa nói trong tiếng khóc : – Ba ! Không cho ba đi nữa ! Ba ở nhà với con ! ”. Tình cảm con với ba được biểu lộ một cách mãnh liệt, can đảm và mạnh mẽ, tất tả, quay quồng và có xen lẫn phần hối hận .Đó là những xúc cảm đã dồn nén từ lâu bỗng vỡ òa ra : “ Ba bế nó lên. Nó hôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, và hôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó nữa ”. Bà con và người kể chuyện cũng như người đọc không hề kìm được nỗi xúc động như có ai đang nắm chặt tim mình do tại cái éo le của tình cha con ở đây. Thật xúc động biết bao, chỉ với những hành vi này đã giúp ta cảm nhận về nhân vật bé Thu một cách đầy thâm thúy .Lúc cha con nhận nhau lại cũng chính là lúc người cha phải ra đi. Sự níu kéo của đứa con càng khắc nhấn sự éo le của cuộc chiến tranh : “ Con bé hét lên, hai tay nó siết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không hề giữ được ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó và đôi vai nhỏ bé của nó run run ”. Những nỗ lực của Thu không giữ được ba nó .Ông Sáu vẫn phải ra đi dù khoảng thời gian ngắn cha con nhận nhau thật ngắn ngủi ! Xót thương thay cho Thu bởi cô đâu hiểu rằng cuộc gặp gỡ tiên phong này cũng là lần sau cuối. Ba cô đã hi sinh trong một trận càn. Chứng kiến những bộc lộ tình cảm ấy trong cảnh ngộ cha con ông Sáu phải chia tay, có người không cầm được nước mắt và người kể chuyện thì cảm thấy như có bàn tay ai nắm lấy trái tim mình .Có thể thấy, xuyên suốt đoạn trích, trong hai thực trạng và hai cách ứng xử trọn vẹn khác nhau, nhưng thực ra chỉ là một tấm lòng yêu cha sắt son của bé Thu – một em bé mới chỉ tám tuổi. Tuy nhiên, Thu trước sau vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ, em đồng ý chấp thuận cho ba đi để ba mua một chiếc lược, món quà nhỏ mà bất kể em bé gái nào cũng ao ước. Bắt đầu từ cụ thể này, chiếc lược ngà bước vào câu truyện, trở thành một chứng nhân bí mật cho tình cha con thiêng liêng, bất tử .Đoạn trích kết thúc trong ánh mắt thiết tha của anh Sáu trước lúc quyết tử nhờ bác Ba trao cây lược ngà cho Thu. Với bé Thu, cây lược nhỏ mang dòng chữ đầy yêu thương “ yêu nhớ Tặng Kèm Thu con của ba ” là kỉ vật tiềm ẩn tình thương, nỗi nhớ, hình bóng, tấm lòng người cha. Chiếc lược ngà đã động viên em vững vàng trong cuộc chiến đấu .Khi bác Ba vô tình gặp lại Thu và trao cây lược, thì cô bé bướng bỉnh đậm cá tính ngày nào đã trở thành cô giao liên gan góc. Và nguồn sức mạnh tiếp thêm cho Thu là tình yêu ba, tình yêu quốc gia. Đến đây, những cảm nhận về nhân vật bé Thu còn cho thấy đó chính là sức mạnh của tình yêu mái ấm gia đình cùng tình yêu quê nhà quốc gia .Nguyễn Quang Sáng đã rất thành công xuất sắc trong việc thiết kế xây dựng nhân vật bé Thu – một nhân vật trẻ nhỏ có tính cách cứng cỏi, can đảm và mạnh mẽ, dứt khoát “ đến nỗi, nhìn thoáng qua, người ta hoàn toàn có thể cho là ương ngạnh, bướng bỉnh, khó bảo ” nhưng cũng rất là hồn nhiên, đáng yêu, ngoan ngoãn và có tình yêu cha thâm thúy. Chỉ với những cụ thể trên, cảm nhận về nhân vật bé Thu đã hiện lên thật chân thực và rõ nét .
Có thể kể đến cách tạo tình huống bất ngờ, sự am hiểu tâm lí và tính cách trẻ em, cách chọn chi tiết nghệ thuật “đắt”, điển hình như chi tiết bé Thu không gọi ba, chi tiết bé Thu loay hoay chắt nước cơm, hất cái trứng cá ba gắp cho, chi tiết cây lược mà Thu xin ba trước lúc ba đi.
Nhờ những thành công nghệ thuật này mà nhân vật bé Thu để lại ấn tượng thâm thúy trong lòng người đọc về tình người – tình cha con trong những năm tháng cuộc chiến tranh xa cách, thương đau ; để lại ấn tượng về một em bé Nam Bộ thời chiến với tính cách dễ thương và đáng yêu, đáng mến .
Tuyển tập những bài văn hay lớp 9 / Đọc Tài Liệu
Hi vọng với những gợi ý làm bài chi tiết cùng một số mẫu bài văn cảm nhận về nhân vật bé Thu trên đây, các em đã có thể tự viết được một bài văn cảm nhận hay, đầy đủ ý, đáp ứng đúng yêu cầu của đề bài. Chúc các em làm bài tốt và đạt kết quả cao !