“ Giận thì giận, mà thương thì thương ” là một câu trong bài hát “ Giận thương ” của tác giả Nguyễn Trung Phong trong vở kịch ngắn ‘ Khi ban đội đi vắng ‘, sáng tác năm 1967. ( Bài hát “ Giận thương ” nằm ở phút 25 : 00 của vở kịch. )
“ Chính tác giả Nguyễn Trung Phong khi viết vở kịch ngắn ‘ Khi ban đội đi vắng ‘ đã phát minh sáng tạo bài hát “ Giận thương ” tích hợp một cách tài tình hai làn điệu hát Ví và hát Giặm ( Trích Bảo tồn dân ca Ví, Giặm qua thử thách của thời hạn, Trần Hồng Cơ ) ”. “ Vở này nói lên ý thức đấu tranh để thiết kế xây dựng ý thức làm chủ hợp tác xã. Cuộc đấu tranh diễn ra giữa một cặp vợ chồng. Người chồng là lao động chính muốn tận dụng khi ban đội đi vắng để buôn một chuyến chợ Lường ( tức chợ Đô Lương ). Người vợ nhất quyết không đồng ý chấp thuận và ngăn lại. Người chồng hiểu nhầm và rất giận vợ. Người vợ phải phân trần, thanh mình lại với chồng. – Trích Nguồn gốc bài hát “ Giận mà thương ”, Khả Xuân ”. “ Bài hát “ Giận thương ” đã đi vào lòng quần chúng nhân dân như một làn điệu gốc, không ai biết đó là sáng tác của một tác giả ( Trích Bảo tồn dân ca Ví, Giặm qua thử thách của thời hạn, Trần Hồng Cơ ) ” .
“Giận thì giận, mà thương thì thương” – mình có thể giận một người, nhưng giận thì giận, mà thương thì thương.
Bạn đang đọc: Giận thì giận, mà thương thì thương
Mình hoàn toàn có thể giận đứa em đứa cháu trong nhà vì những chuyện stupid nó làm, nhưng giận thì giận, mà thương thì thương .
Mình hoàn toàn có thể giận mấy ông mấy bà bán hàng gian dối, đẩy giá đến tận trời, phân biệt đối xử với người mua ( với khách có vẻ như nghèo thì xử kiểu này, với khách có vẻ như giàu thì xử kiểu kia ) …, nhưng giận thì giận, mà thương thì thương .
Mình hoàn toàn có thể giận hàng xóm phá hoại đồ vật của mình, cho chó đi vệ sinh lung tung quanh khu ở, hay yên cầu những chuyện vô lý với mình …, nhưng giận thì giận, mà thương thì thương .
Mình hoàn toàn có thể giận đồng nghiệp vì những tác phong thiếu chuyên nghiệp, nhưng giận thì giận, mà thương thì thương .
…
Chúng ta thường giận những người gần ta. Nhưng dù giận người gần ta hay người xa ta, giận thì giận, mà thương thì thương .
Thương là thương từ trong trái tim. Có thể trái tim ta thương người nhưng đôi lúc ta phải ứng xử lãnh đạm, quát mắng, rình rập đe dọa … với người vì nhu yếu giáo dục yên cầu ta phải làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của một người anh người chị, hay một người quản trị, hay một công dân gương mẫu … Có người, ta chỉ nói nhẹ một vài câu là người hiểu. Có người, ta phải làm ì đùng thì người mới hoàn toàn có thể được thấm một chút ít .
Có vài trường hợp mình buộc phải căng với người nhưng mình biết trong trái tim mình : mình yêu người. Mình cầu nguyện cho người liên tục, mình quán người là Phật đang thành, mình xin Chúa cho mình yêu người và có tâm lý tích cực với người … Mình làm nhiều cách để hoàn toàn có thể yêu người nhiều hơn. Đôi khi mình hoang mang lo lắng và tự hỏi, có thật là mình yêu người không khi đối xử với người như vậy. Mình dằn vặt và cảm thấy đau khổ khi phải “ ra tay ” như vậy. Rồi từ từ, Chúa Phật cho trái tim mình nguôi ngoai và yên bình hơn. Việc mình phải làm thì vẫn làm, nhưng làm với trái tim yên bình hơn .
Giận thì giận, mà thương thì thương …
Chúc tất cả chúng ta tĩnh lặng luôn luôn.
Phạm Thu Hương
Contents
- Thêm
Thích bài này:
Thích
Đang tải …